Đó là chiếc xe đạp sườn đầm, cổ ngênh ngểnh dong dỏng, mỗi vòng xe là một hồi những âm thanh hỗn tạp giữa tiếng leng keng của tay thắng hư thòng tùng teng, tiếng lét két của ổ bi khô dầu, của cái gạc đã bị cong đụng ràn rạt vào bánh xe
Đó là chiếc xe đạp sườn đầm, cổ ngênh ngểnh dong dỏng, mỗi vòng xe là một hồi những âm thanh hỗn tạp giữa tiếng leng keng của tay thắng hư thòng tùng teng, tiếng lét két của ổ bi khô dầu, của cái gạc đã bị cong đụng ràn rạt vào bánh xe. Khổ nhất là mỗi lần dừng xe lại phải thòng cái chân xuống đất chà rèn rẹt và dựng hất vào bụi cây.
Học cấp 2 ở một ngôi trường gần nhà nên tôi không đụng đến chiếc xe cổ lổ sĩ đó. Thèm chiếc xe đạp kiểu mới như bạn bè, tôi chỉ ngày đêm cầu trời cho chiếc xe đó hư hỏng nặng, hoặc bị mất cắp thì càng tốt. Mỗi lần xe hư, thấy mẹ dắt đi sửa tôi cười hè hè và nói: “Đem bỏ vào viện bảo tàng chớ mẹ sửa chi, thời buổi giờ ai đi xe đó!”. Mẹ bảo: “Chiếc xe này mẹ phải mất cả năm làm mướn mới mua được đấy!”. Rồi mẹ vẫn chòng chành chiếc xe đạp cũ đó để đi cấy thuê, chiều về là một bao cỏ phía sau. Mùa lúa trổ bông, mẹ đạp xe vào bìa rừng kiếm củi. Chiếc xe mỏng mảnh, mẹ gầy yếu cong lưng đạp ngược chiều gió, về đến nhà mồ hôi đẫm áo.
Tôi có giấy báo vượt qua kỳ thi tuyển lớp 10. Hí hửng thông báo kết quả xong, tôi nằn nì mẹ mua chiếc xe mi ni Trung Quốc. Mẹ đem chiếc xe cũ đến tiệm tra thắng vào và bắt thêm cái chân chống. Tôi đi học bằng chiếc xe cà tàng đó, xấu hổ ghê gớm khi quần xanh áo trắng đóng thùng tươm tất lại đi chiếc xe chẳng giống ai.
Tôi đậu vào trường cao đẳng sư phạm, mẹ vẫn “cấp” cho chiếc xe đạp đó. Biết không thể có chiếc xe đạp mới, tôi tự dưng thấy giận vì đã đầu thai vào nhà nghèo, mặt nặng mày nhẹ đạp xe xuống trường và bỏ một đống dưới nhà xe.
Sau bao nhiêu trăn trở, rồi tôi cũng có chiếc mi ni mới. Đó là “chiến tích” của lần đầu nói dối. Tôi liều mạng đem chiếc xe bán ve chai rồi về khóc lóc nói với mẹ rằng khi vào hiệu mua sách bước ra thì không còn thấy chiếc xe. Mẹ đi mượn tiền sắm cho chiếc xe mới, tôi vui vẻ đi học vì thấy mình tinh tươm và sành điệu hơn, còn mẹ thì bảo: “Đứa nào ác nhơn, cùng đường làm bậy, đi ăn cắp chi chiếc xe mục nát không biết”. Tôi nghe mẹ nói thì chống chế: “Vì nó mục nát rồi nên mẹ đừng tiếc làm chi”. Mẹ buồn buồn: “Với mẹ, đó là chiếc xe bạn bè!”.
Bích Nhàn