Báo Đồng Nai điện tử
Hotline: 0915.73.44.73 Quảng cáo: 0912174545 - 0786463979
En

Hạnh phúc là khi có ngoại đang đợi trở về

Biện Bạch Ngọc
06:01, 27/12/2025

Kể từ ngày lên phố, tôi ít về lại nơi này, mọi thứ xung quanh dần thay đổi sau từng ấy năm. Mảnh sân rộng vào nhà ngoại thuở bé tôi vẫn hay chơi đùa cùng các anh em họ, nay đã được thay thế bằng những ngôi nhà san sát. Căn nhà của ngoại trở nên nhỏ bé và lọt thỏm giữa những căn nhà xa lạ đối với tôi và khung cảnh đô thị hóa trước nhà càng khiến tôi lạ lẫm hơn, cả một cánh đồng lúa rộng thẳng cánh cò bay đã được san đập và xây dựng thành một công viên để mọi người đi tản bộ, có cả vòi phun nước mỗi khi tối về thích mắt.

Tôi nhớ tấm phản mà ông cháu tôi vẫn hay chơi bài tam cúc cùng nhau. Khi chơi chán chê, ông lại cẩn thận xếp chúng thành những mắc nối để từ đó ghép lại thành những lọ hoa hay những con chim. Có thể nói, tủ kính trưng của nhà ông tôi ngày đó đầy rẫy những món thủ công từ những lá bài tam cúc mà ông cháu tôi làm. Tối nào tôi cũng ngủ với ông. Tôi thích cảm giác được rúc vào ông và ông sẽ kể cho tôi nghe về những câu chuyện và đồng đội ông thời kháng chiến, nhưng lần nào tôi cũng ngủ thiếp đi ngay, cứ như mấy bà mẹ đọc sách cho con dễ ngủ tôi hay thấy trong những bộ phim.

Sau, tôi lại thích thú với việc dậy sớm vì cảm nhận được cái thú của làng quê thuở đầu ngày. Cái không khí trong veo này tôi dường như không cảm nhận được những ngày còn ở phố, mùi rơm rạ ẩm ướt bởi sương đêm và lũ bò mắt to ọ ẹ trêu tôi khiến mùi đồng quê dấy lên ngào ngạt. Cậu thắt cộ cho bò rồi bế thốc tôi lên ngồi cùng trên cộ. Dì và ông cũng tay liềm, tay hái leo lên. Chúng tôi ra đồng khi còn sớm, trong khi dì, cậu bận khom cả người với đồng áng thì ông đang lùa lũ vịt vào đồng bên cạnh lúa đã được gặt. Lũ vịt sẽ được ăn no nê những bông lúa còn sót lại chưa kịp mót đang trôi nổi trên đồng cạn. Ông dạy tôi cách lùa lũ vịt nhưng sao chúng chẳng bao giờ nghe tôi. Tôi vừa tới là chúng chạy tán loạn cả lên. Chán, tôi lại bỏ lên bờ.

Cậu Mười của tôi chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, cũng con nít lắm, những khi cậu nghỉ tay lại rủ tôi đi bắt lũ cào cào lúa. Tuổi thơ của tôi là cả quãng thời gian tinh nghịch theo cậu đi các ruộng vạch bắt lũ cào cào và nghĩ rằng mình đã đóng góp công sức ít nhiều. Tôi cũng thích được cùng dì đi bắt cua. Lần đầu bắt cua ai cũng bị kẹp không ít lần, tôi còn nhớ lần đầu bị kẹp tôi khóc vang cả một cánh đồng, còn dì thì cứ xuýt xoa, luống cuống. Cua nhỏ sẽ được băm cho lũ vịt ăn sang một bữa, còn cua lớn thì hấp để cho nhà ăn…

Mảnh sân rộng nhà ngoại không còn nữa, cây thanh long cao ngạo lần nào tôi về cũng trổ mỗi một trái đã được chặt tự lúc nào. Cánh đồng lúa đã đô thị hóa và lũ vịt cũng đã “ra đi” vào ngày dịch về trên làng nhỏ. Lũ cào cào ngủ dưới lớp bê tông và những con cua ẩn náu dưới nền của những căn nhà san sát. Trong tủ kính, những con hạc, lọ hoa bằng những lá bài tam cúc xếp lên vẫn còn đó dù đã đóng bụi thời gian. Nhưng dù mọi thứ có mất đi thì mỗi khi tôi đẩy chiếc cổng tre vào nhà ngoại, vẫn có ông ngồi đó đợi tôi. Đó đã là hạnh phúc.

Biện Bạch Ngọc

Tin xem nhiều