Báo Đồng Nai điện tử
Hotline: 0915.73.44.73 Quảng cáo: 0912174545 - 0786463979
En

Rừng cây ơn Bác

09:05, 21/05/2008

Mặc dù ở cách xa trên cả trăm cây số, nhưng mỗi lần có dịp tới thăm ông và vãn cảnh chùa, tôi như lạc vào một thế giới mới, làm cho tâm trí mình phấn chấn hơn.

Mặc dù ở cách xa trên cả trăm cây số, nhưng mỗi lần có dịp tới thăm ông và vãn cảnh chùa, tôi như lạc vào một thế giới mới, làm cho tâm trí mình phấn chấn hơn.

 

Đại đức Thích Pháp Cần bên chùa Linh Phú vừa được tôn tạo.

Vào những năm chín mươi của thế kỷ trước, trong đại hội nhiệm kỳ của Hội Cựu chiến binh huyện Tân Phú, có một đại biểu mặc áo cà sa, gương mặt đôn hậu ngồi chủ tịch đoàn đã gây ấn tượng đối với toàn thể đại biểu. Đó là đại đức Thích Pháp Cần.

Như những thanh niên giàu nhiệt huyết ở một vùng quê có truyền thống cách mạng (xã Thạnh Phú, huyện Vĩnh Cửu), năm 1976, Huỳnh Văn Thanh tình nguyện gia nhập quân đội - đợt nghĩa vụ đầu tiên của miền Nam sau ngày đất nước được hoàn toàn giải phóng.

Từ một thanh niên nông thôn bước chân vào môi trường quân đội như mở ra chân trời mới, anh lao vào học tập, công tác và rèn luyện không mệt mỏi. Bốn năm chiến đấu trên đất nước Chùa Tháp là quãng thời gian hết sức có ý nghĩa đối với Huỳnh Văn Thanh: chịu đựng mọi gian khổ, cận kề với cái chết, song tình đồng đội cao quý, thủy chung cũng được chứng minh một cách sinh động.

Xuất ngũ một thời gian, Huỳnh Văn Thanh xin gia đình đi nương nhờ nơi cửa phật. Thế rồi sau gần chục năm mặc áo cà sa, ông được thụ phong làm đại đức với pháp danh Thích Pháp Cần, trụ trì chùa Linh Phú (tọa lạc tại xã Phú Sơn, huyện Tân Phú), một địa bàn rừng núi khá heo hút, giáp ranh tỉnh Lâm Đồng.

Tiếp nhận một cơ ngơi còn quá đơn sơ, nhà chùa tranh tre mái lá, nhưng điều ấy chưa phải làm vị đại đức này phải nặng lòng. Chính thực trạng cảnh đồi núi hoang tàn, cây cối chỉ trơ lại những gốc là gốc, lớp đá chồng lên nhau dưới ánh nắng chói chang khiến ông không khỏi đau lòng.

Là một người lính từng có dịp đi đây đi đó, thích quan sát, tìm hiểu học tập, giờ đây là chủ nhân của một vùng sơn cước với hàng chục mẫu đất đồi núi đã nảy nở trong ông những ý tưởng mới mẻ và táo bạo mà người bình thường không dám nghĩ tới. Đó là ký kết với cơ quan lâm nghiệp huyện Tân Phú đăng ký giống để trồng cây gây rừng. Điều nan giải là lực lượng tham gia trồng rừng chủ yếu chỉ có mấy vị tu hành - hầu hết tuổi đã cao, sức yếu lên đây để tĩnh tâm và mấy chú tiểu. Thi thoảng có một số phật tử tăng cường thêm nhưng chẳng là bao. Ây thế mà như kiến tha lâu đầy tổ, chỉ qua vài mùa mưa, mấy ngọn đồi núi trọc trên 36 hécta đã được phủ nào là tràm bông vàng, xà cừ, sao, bạch đàn cùng một số cây ăn trái khác như: mít, sầu riêng, chôm chôm, nhãn... Theo thời gian, nơi đây tạo thành một khu sinh thái làm biến đổi cả một vùng đồi. Ai từng có dịp đi qua đều hết sức ngỡ ngàng.

Cây xanh biếc, nước được tích tụ lại từ trong lòng đất tạo ra các dòng chảy. Những con suối khô khốc ngày nào nay nước chảy tuôn trào. Theo đó, những cánh đồng khu vực hạ lưu cũng được làm 2 - 3 vụ lúa, hoa màu mỗi năm. Vào thời điểm ấy (1990), những địa bàn vùng sâu, vùng xa như Phú Sơn chưa có điện lưới quốc gia. Chính bàn tay của đại đức Thích Pháp Cần đã thiết kế ra dòng điện từ nguồn thủy lực để phục vụ nhà chùa thắp sáng và cung cấp sinh hoạt cho một số gia đình lân cận.

Trước Tết Nguyên đán 2008 vừa rồi, tôi có dịp nghỉ lại đêm ở chùa Linh Phú và đã có cảm giác thật khác lạ: suối reo không dứt, chim ca lanh lảnh... Môi trường sinh thái trong lành ở đây đang gợi mở cho các du khách, phật tử mỗi lần có dịp vãn cảnh chùa.

Trong câu chuyện, đại đức cho biết thêm mùa mưa này, nhà chùa đăng ký để quản lý thêm 58 hécta rừng đầu nguồn liền kề để tu bổ, tôn tạo và trồng mới, như vậy là trước sau lên tới gần 94 hécta rừng. Chỉ cần mươi lăm năm nữa,  nguồn lợi từ rừng đem lại là đáng kể cả về mặt kinh tế và môi trường sinh thái. Riêng thế hệ cây trồng đợt đầu, nay đã được khai thác gỗ, củi, thu một khoản kinh phí làm từ thiện - xã hội, giúp các cháu học sinh nghèo...

"Như vậy là rừng đã có chủ rồi, còn tên của rừng là gì vậy?" - tôi hỏi. Đại đức cười mà rằng: "Ngay từ đầu tôi đã dự định cho nó một cái tên mà chưa công bố. Nhưng mỗi lần ngắm rừng, lòng càng thêm bồi hồi nhớ Bác. Từ thập niên 60 của thế kỷ trước, Người đã phát động phong trào Tết trồng cây. Là một tu sĩ, lại từng là anh bộ đội Cụ Hồ, tôi hân hạnh xin được đặt tên cho công trình này là: "Rừng cây ơn Bác!"

Nguyễn Quốc Hoàn

 

 

Tin xem nhiều