Báo Đồng Nai điện tử
Hotline: 0915.73.44.73 Quảng cáo: 0912174545 - 0786463979
En

Tản mạn cuối tuần
Lắng lòng...

10:01, 07/01/2011

Từ những dòng tin nhắn của bạn, ta nhớ Tết, dù đang sống giữa lòng quê hương. Bạn nhắn: "Biên Hòa nắng phải không? Ở bên này mát lắm. Cũng có mai, cũng có đào, cũng có bánh tét, bánh chưng..., nhưng sao tớ nhớ quá. Nhớ cái nắng vàng như mật, nhớ hoa bằng lăng xao xác đầu cành, nhớ bước chân trẻ thơ rộn ràng phố nhỏ, nhớ dáng bà ngồi phe phẩy quạt, là quạt tay, không phải quạt máy đâu... Và tớ nhớ, nhớ mùi Tết nữa".

Từ những dòng tin nhắn của bạn, ta nhớ Tết, dù đang sống giữa lòng quê hương. Bạn nhắn: "Biên Hòa nắng phải không? Ở bên này mát lắm. Cũng có mai, cũng có đào, cũng có bánh tét, bánh chưng..., nhưng sao tớ nhớ quá. Nhớ cái nắng vàng như mật, nhớ hoa bằng lăng xao xác đầu cành, nhớ bước chân trẻ thơ rộn ràng phố nhỏ, nhớ dáng bà ngồi phe phẩy quạt, là quạt tay, không phải quạt máy đâu... Và tớ nhớ, nhớ mùi Tết nữa".

 

Nỗi nhớ ngày Tết của bạn vậy đó, lộn xộn, lung tung, không đầu, không cuối, nhưng mà đẹp, mà da diết. Đó là nỗi nhớ của người con đi xa, muốn ôm trọn trong tim mình những hình ảnh thân thương nhất, bình dị nhất của quê nhà. Nỗi nhớ ấy như những đợt sóng ngầm, để rồi khi Tết về lại cuộn lên, cuộn lên...

 

Bạn xa Biên Hòa đã 4 mùa hoa nở vàng rực, đó là màu vàng của hoa hướng dương, của cúc đại đóa, cúc vạn thọ, hoa mai... Bạn nói, hoa kéo nắng về, làm những con phố như vàng hơn, rộng hơn, thênh thang hơn. Thật lạ, Biên Hòa thì lúc nào không có nắng, ngay cả những mùa mưa, ngay cả những mùa đông, nhưng nắng mùa xuân vàng hơn, ngọt hơn, bạn nhỉ? Và hoa bằng lăng, chẳng phải ngẫu nhiên mà mỗi khi chiều về, chạy xe thật chậm, ta lại ngân nga câu hát nửa nhớ, nửa quên, khi bỗng dưng bắt gặp một chùm bằng lăng đong đưa theo gió.

 

Một chiều thong dong, ta lắng nghe mùi Tết, không phải chỉ bằng mũi mà còn bằng mắt, bằng tai, bằng tất cả giác quan của mình, ta sẽ cảm nhận được sự ấm áp và nỗi chờ mong, của người ở, người về... Bạn nói thế! Khi nắng tắt, ta vẫn có thể cảm nhận được mùi hăng hăng của hành, của kiệu, mùi cay nồng của dưa cải, hay mùi ngai ngái của củ cải phơi khô, để rồi, khi tất cả đã được nắng, bà và mẹ sẽ làm nên những hũ dưa món ngon lành, giòn tan...

Khi tắt nắng, ta sẽ nghe tiếng chổi quét vườn xào xạc, mùi khói đốt lá khô khiến ta nhớ về mùi khói đốt đồng ở một miền quê xa lắc, nhớ khói nấu bánh chưng, nhớ tiếng củi khô tí tách, lửa than ấm nóng và niềm mong ngóng sở hữu những miếng bánh ngon lành hiện rõ trong từng ánh mắt trẻ thơ. Và khi tắt nắng, ta vẫn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên áo bà, trên trán mẹ.Vậy đó, thật giản dị và cũng thật yên bình biết bao!

 

Ta không phải là người con sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này như bạn, ta đến đây, tình cờ. Và ta đã yêu, yêu thành phố nhỏ bằng một tình yêu dung dị từ những điều bình thường nhất. Và ta cũng chợt nhận ra, đã bao năm qua rồi, ta đã để cái chộn rộn thường ngày cuốn đi, ta đã quên lắng mình lại để nhận ra rằng đang hạnh phúc, khi sống giữa quê hương...

Hạnh Vân

 

Tin xem nhiều