Báo Đồng Nai điện tử
Hotline: 0915.73.44.73 Quảng cáo: 0912174545 - 0786463979
En

Giữ thềm lục địa của Tổ quốc
Bài 3: Họ là những anh hùng thời đại mới

09:12, 13/12/2010

Trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc giữa thời bình, đã có nhiều chiến sĩ thầm lặng hy sinh quên mình vì chủ quyền biển, đảo. Trong sự hy sinh cao cả ấy có cán bộ chiến sĩ (CBCS) nhà giàn DK1. Các anh xứng đáng là những anh hùng của thời đại mới.

Trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc giữa thời bình, đã có nhiều chiến sĩ thầm lặng hy sinh quên mình vì chủ quyền biển, đảo. Trong sự hy sinh cao cả ấy có cán bộ chiến sĩ (CBCS) nhà giàn DK1. Các anh xứng đáng là những anh hùng của thời đại mới.

>>>Bài 1: Những "cột mốc" chủ quyền trên thềm lục địa Tổ quốc
>>>Bài 2: Những người đầu tiên ra chốt giữ nhà giàn
 

* Sóng dữ giữa đêm đen

 

Trung tuần tháng 12-1998, cơn bão số 8 bất ngờ đổ bộ vào vùng biển nước ta. Sức gió mạnh cấp 12 giật trên cấp 12, vùng biển thềm lục địa Bà Rịa - Vũng Tàu đúng tâm mắt bão. Mệnh lệnh cấp trên đưa ra: "Tất cả các trạm nhà giàn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối phó với sóng gió và sự rung lắc mạnh của trạm, đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra khi trạm đổ. Các tàu trực ở khu vực nhanh chóng về Côn Đảo trú bão...". Nhận được lệnh cấp trên, đại úy Vũ Quang Chương - trạm trưởng Trạm Phúc Nguyên 2A lúc bấy giờ, đã nhanh chóng hội ý chi bộ, giao nhiệm vụ cho từng người chuẩn bị, sẵn sàng đối phó với sóng gió. Lúc 16 giờ ngày 12-12-1998, trên vùng biển thềm lục địa không còn một con tàu nào, tất cả đã đi tránh bão. Sóng mỗi lúc một lớn hơn, càng về chiều sóng càng dữ dội, gió giật ầm ầm. Những con sóng lừng lững như quả núi liên tiếp ập đến khiến trạm rung lắc mạnh, chỉ cần sơ sẩy CBCS sẽ bị gió hất tung xuống biển. Trước tình hình phức tạp của sóng bão, trạm trưởng Vũ Quang Chương bình tĩnh động viên anh em giữ vững tư tưởng, chuẩn bị áo phao cá nhân, phao bè, lương thực thực phẩm... để sẵn sàng rời trạm.

18 giờ 30 phút, một con sóng cực lớn đánh trùm lên trạm làm nhà giàn nghiêng hẳn một bên, lắc lư như ngọn cây. Chuẩn úy Lê Đức Hồng đang nằm trên giường đã bị chiếc bàn bóng bàn chạy trượt đến chặn lên người. Chiến sĩ Hoàng Xuân Thủy chạy đến chỗ Hồng thì bị chiếc tủ sắt đổ vào người làm chảy máu ở bụng. Tình thế lúc này cực kỳ nguy kịch, những tấm gỗ lát mặt sàn bật tung, trạm chao đảo, chiếc tivi trên bàn đổ ập xuống sàn nhà, toàn bộ giá gạo trong kho đổ sập, giường tủ bàn ghế chạy đi chạy lại, máy phát điện bị chập tắt ngấm... Chiến sĩ Hoàng Xuân Thủy nhanh chóng vào phòng thông tin gọi đài canh sở chỉ huy Quân chủng báo cáo về tình hình sóng gió, khả năng trụ vững của trạm, việc nhà giàn bị sóng đánh nghiêng và đề nghị cho tàu đến cứu.

 

Lên nhà giàn mùa sóng phải leo bằng dây.

Sóng mỗi lúc một to, 9 CBCS trên nhà giàn đều mặc sẵn áo phao, lấy dây buộc vào tay nhau để khi nhà đổ xuống biển thì vẫn tìm thấy nhau, chết vẫn còn xác. Lúc 22 giờ ngày 12-12-1998, máy nổ vụt tắt lần 2 do sóng đánh chập điện, dây ăngten thông tin bị đứt. Trong đêm tối mịt mùng, chiến sĩ cơ điện nhanh chóng kiểm tra sự cố chập điện, nhân viên báo vụ Hoàng Xuân Thủy cầm đèn pin bò lên lan can cầu thang lần mò nối lại dây ăngten để liên lạc với sở chỉ huy đất liền và đài canh thông tin Quân chủng để báo cáo tình hình.

 

* Chống chọi với cuồng phong

 

Xác định không thể trụ thêm được nữa, sở chỉ huy cấp trên quyết định cho đơn vị rời trạm và yêu cầu phải bảo đảm tuyệt đối an toàn. Trước khi rời trạm, mọi người xác định sẵn sàng hy sinh, nhưng rất bình tĩnh. Anh em trên trạm còn lạc quan trêu nhau: "Nếu có chết thì để vợ cho người khác dùng", "Tao chết thì có gì đâu, chỉ thương vợ tao mới đẻ, tao chưa biết mặt con. Thương nhất là anh Chương thôi, chưa có một mảnh tình rách vắt vai"... "Thật ra, lúc đó trong tim chúng tôi đang rỉ máu, muốn khóc mà không khóc được, thương bố mẹ và nhớ đất liền vô cùng" - Thủy xúc động, những giọt nước mắt dồn nén hơn 10 năm đến hôm nay mới trào ra. Rồi anh kể tiếp, sóng mỗi lúc một lớn, trời mịt mùng đen kịt. Tất cả CBCS đứng ngoài lan can đề phòng nhà đổ bất ngờ, mọi người sẽ bị nước biển hút vào trong không ra kịp. Mỗi khi có con sóng kinh hoàng như quả núi trước mặt, các CBCS lại nhắm mắt nín thở cầu mong nhà không đổ và sóng qua mau. Nhưng tất cả đều vô vọng. Nhà giàn lắc lư chao đảo theo sóng. Không thể trụ được nữa, trạm trưởng Vũ Quang Chương chỉ huy tốp 2 (gồm có: trạm phó quân sự Dương Văn Hoan, chiến sĩ cơ yếu Hà Công Dụng, chiến sĩ pháo thủ Thuật) nhảy xuống biển, bằng mọi cách phải bám phao cứu sinh.

 

Trên nhà giàn lúc này chỉ còn Thủy, Chương và một chiến sĩ cơ điện. Trước khi rời trạm, Chương còn cẩn thận đóng tất cả cửa lại để nếu trạm đổ thì anh em không bị nước hút vào trong. Rồi anh ôm lá cờ Tổ quốc vào ngực mình gấp gọn cùng với cuốn sổ vàng truyền thống cho vào bao bảo quản gói chặt lại. Còn Thủy đem theo một súng tín hiệu với 6 viên đạn và các tài liệu mật của ngành thông tin rồi lên máy lần cuối nói với đài canh. Giọng Thủy nghẹn ngào căn dặn chị Vân ở đài canh sở chỉ huy Hải Phòng: "Chị Vân ơi. Em là Hoàng Xuân Thủy. Quê em ở Mỹ Sơn, xã Lưu Sơn, huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An. Bố em là Hoàng Văn Sơn, mẹ em là Lê Thị Thịnh. Em chết thì nhờ chị viết thư về báo tin cho nhà em biết". Nói xong, Thủy ôm bao gạo cùng Chương nhảy xuống biển. Giữa sóng gió và trời tối, giọng Chương hô lớn: "Tất cả anh em bám chặt vào phao bè và ra khỏi vòng xoáy". Đúng lúc đó, một con sóng dựng lên như vách núi đập mạnh làm cho trạm đổ hoàn toàn. Thủy chỉ kịp nghe tiếng Chương kêu: "Thủy ơi, cứu anh. Bám vào dây em ơi", trước khi anh mất hút vào sóng dữ. Giữa sóng cuồng bão giật, Thủy nhìn thấy Hoan, Dụng, Thuật, Tôn đang gào thét, cố bám chặt lấy mảnh phao bè...

"Trong cuộc đời lính biển, tôi không thể nào quên những giờ phút chống chọi khốc liệt với sóng cuồng bão giật giữa biển khơi trong đêm tối mịt mùng hơn 10 năm trước. Cơn bão số 8 tháng 12-1998 đã khiến 3 đồng đội tôi vĩnh viễn nằm lại biển xanh. 10 năm rồi mà giờ phút kiên cường ấy vẫn đọng lại trong ký ức tôi về tình đồng đội, thương yêu đùm bọc trong bão tố cuồng phong" - thiếu úy Hoàng Xuân Thủy (nguyên chiến sĩ báo vụ của trạm Phúc Nguyên 2A), người sống sót trở về sau cơn bão - xúc động cho biết.

 

Cả đêm hôm đó, 5 con người trên chiếc phao cứu sinh nhỏ bé quần lộn với sóng bão, ai cũng nghĩ, nếu hy sinh thì vẫn phải kiên cường, phải chống chọi đến hơi thở cuối cùng. Tình cờ Thủy phát hiện một thanh gỗ trôi trên biển, anh lao đến vớt thanh gỗ bẻ đôi làm mái chèo. Mọi người thay nhau chèo ra khỏi vòng xoáy nhưng thực ra chẳng biết chèo đi đâu. Đúng lúc ấy thì mọi người phát hiện chiến sĩ Thơ đang bám vào bao gạo, mặt nhợt nhạt. Thủy lao ra dìu Thơ đến phao cứu sinh, cởi áo cho đồng đội mặc, rồi lấy súng tín hiệu bắn 3 phát báo hiệu cấp cứu. Cứ thế, 6 CBCS trên chiếc phao cứu sinh chống chọi với sóng gió. Mọi người lấy lương khô với tỏi ra ăn và uống nước biển. Đến 17 giờ ngày 13-12-1998, anh em phát hiện thấy ánh đèn của nhà giàn, nhưng chưa đoán được nhà giàn nào. Hoan động viên: "Sống rồi. Anh em cố gắng chèo đến gần lô (CBCS nhà giàn gọi quen là lô) đi". Khi Tôn ngoảnh lại thì nhìn thấy tàu HQ606 lừng lững từ phía sau lưng đến ứng cứu. Lúc này 6 CBCS trên chiếc phao bè mệt lả, quần áo rách tả tơi, da nhợt nhạt do sóng quần và ngâm lâu trong nước mặn.

 

Tốp của Thủy đã được cứu, lệnh sở chỉ huy biên đội tiếp tục tìm kiếm những người còn lại. Nhưng hết ngày thứ 2, thứ 3 và những ngày tiếp theo vẫn không tìm thấy những người còn lại. Việc tìm kiếm tiếp tục bằng con đường ngoại giao, thông báo với các nước bạn vùng lân cận về những người bị mất tích thông qua đại sứ quán. 6 tháng sau, không có sự trả lời của nước bạn về tin tức của các anh, vậy là đã rõ: Các anh đã vĩnh viễn nằm lại biển xanh.

 

Mai Thắng

(Ghi theo lời kể của Thiếu úy Hoàng Xuân Thủy, nguyên chiến sĩ báo vụ của trạm Phúc Nguyên 2A, người sống sót trở về sau cơn bão lịch sử tháng 12-1998).

 

 

 

 

 

 

 

Tin xem nhiều