Sau 3 năm bị người hàng xóm vô cớ kiện đòi đất, ông Nguyễn Văn Mười (ngụ ấp 4, xã Phú Thịnh, huyện Tân Phú) giờ mới thật sự nhẹ lòng khi được tòa hai cấp tuyên cho ông thắng kiện.
Sau 3 năm bị người hàng xóm vô cớ kiện đòi đất, ông Nguyễn Văn Mười (ngụ ấp 4, xã Phú Thịnh, huyện Tân Phú) giờ mới thật sự nhẹ lòng khi được tòa hai cấp tuyên cho ông thắng kiện.
* Đất mua vẫn bị kiện đòi
Ông Mười trình bày, tháng 4-2008, bà Sơn và người con gái tên Ánh (hàng xóm với ông Mười) sang nhượng cho ông 3.700m2 đất rẫy với giá 23 triệu đồng. Đến tháng 11-2010, ông được UBND huyện Tân Phú cấp số đỏ toàn bộ diện tích trên. “Diện tích đất trên trước kia thuộc quyền sử dụng của vợ chồng ông Viên. Năm 1999, vợ chồng ông Viên gán cho bà Sơn để trừ nợ. Sau đó, bà Sơn chuyển nhượng mảnh đất lại cho tôi. Sau này, Nhà nước mở đường, khu đất trên có giá, nên chú Sáng (con trai bà Sơn) đâm đơn kiện tôi chiếm đất của chú ấy. Bản thân tôi rất mệt mỏi và chịu nhiều tốn kém khi phải theo đuổi vụ kiện suốt 3 năm trời” - ông Mười trình bày.
Ông Mười (phải) được trợ giúp viên Lê Minh Tuấn (Trung tâm trợ giúp pháp lý Nhà nước tỉnh) đồng hành trong suốt quá trình theo đuổi vụ án. |
Trong khi đó, ông Sáng khẳng định trước tòa, mảnh đất tranh chấp do ông bỏ tiền mua của vợ chồng ông Viên vào năm 2007 (sang nhượng có lập giấy tay). Ngày 10-7-2007, bà Sơn (mẹ của ông Sáng) có đi đăng ký quyền sử dụng đất khu đất trên, nhưng hỏi thăm hoài không được địa phương phản hồi. Năm 2008, em ông (bà Ánh) tự tiện cho ông Mười thuê đất mà ông không hay biết. Mãi đến năm 2010, thấy ông Mười chặt cây và cho xe vào móc đất, thì ông mới phát hiện ra việc mẹ và em ông chuyển nhượng diện tích đất trên cho ông Mười. “Nay tôi yêu cầu ông Mười trả lại đất cho tôi, vì mảnh đất này do tôi bỏ tiền ra mua” - ông Sáng nêu đề nghị trong đơn kiện hàng xóm Mười ra tòa.
* Nhờ tòa phân xử
Theo bản án sơ thẩm số 02/2012/DSST của Tòa án nhân dân huyện Tân Phú và bản án phúc thẩm số 105/2013 của Tòa án nhân dân tỉnh, việc khởi kiện đòi đất của ông Sáng không có cơ sở pháp lý, nên tòa bác yêu cầu khởi kiện của ông. Bởi lẽ, xét hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất giữa mẹ con bà Sơn với ông Mười, thì cả hai thừa nhận có ký giấy tay chuyển nhượng đất cho ông Mười. Vợ chồng ông Viên cũng khẳng định, họ chỉ chuyển nhượng mảnh đất trên cho bà Sơn, chứ không phải cho ông Sáng (3 tờ giấy viết tay mua bán đất sau này ông Sáng đưa ra làm bằng chứng tại tòa đều do vợ chồng ông nể ông Sáng nên ký đại). “Như vậy, có đủ căn cứ khẳng định vợ chồng ông Viên chuyển nhượng diện tích đất trên bằng hình thức gán nợ cho bà Sơn vào năm 1999. Do đó, có đủ căn cứ khẳng định đất trên không thuộc quyền sử dụng của ông Sáng, mà thuộc quyền sử dụng của bà Sơn và bà Sơn chuyển nhượng cho ông Mười là hợp pháp” - cả hai bản án khẳng định.
Không chỉ thất bại trước việc đòi đất do mẹ và em gái mình bán cho ông Mười hợp pháp, ông Sáng còn bị tòa hai cấp buộc nộp số tiền án phí trên 5,5 triệu đồng. Riêng ông Mười thì tỏ vẻ hài lòng với phán quyết của tòa hai cấp. Vì vậy, sau khi phiên tòa phúc thẩm kết thúc, ông mau mắn đến Trung tâm trợ giúp pháp lý Nhà nước tỉnh (đơn vị cử người trợ giúp ông suốt quá trình theo đuổi vụ kiện) để ngỏ lời cảm ơn.
Ông Mười bày tỏ, tuy không bị mất đất, nhưng tình làng nghĩa xóm của ông với ông Sáng sau vụ tranh chấp đất rất khó hàn gắn lại. Nhất là việc ông Sáng quyết tâm thuê luật sư tiếp tục kháng nghị 2 bản án trên lên cấp cao hơn để tiếp tục đòi đất.
Thành Nhân