Ngô Đồng là tập thơ của tác giả Huỳnh Tuấn Anh do NXB Hội Nhà văn và Công ty CP Văn hóa Huy Hoàng xuất bản và phát hành tháng 3-2020.
Ngô Đồng là tập thơ của tác giả Huỳnh Tuấn Anh do NXB Hội Nhà văn và Công ty CP Văn hóa Huy Hoàng xuất bản và phát hành tháng 3-2020. Nhà văn Nguyễn Lê My Hoàn cảm nhận về tập thơ này như sau: “Nhớ xưa Phùng Quán có câu: “Có những phút ngã lòng, tôi vịn câu thơ mà đứng dậy...”. Lúc này mọi thứ nhiều bất an, lòng người xao động, mình bỏ bớt thời gian đọc fake news (tin tức giả) đi, mấy tin tức loại đó nhiều độc tố lắm, đọc xong thấy đời đen tối, chả còn muốn sống nữa đâu, hãy tìm một tập thơ dễ thương, xinh xắn nào đó như Ngô Đồng để đọc cho lòng trở lại bình an...”.
Đồng Nai Cuối tuần số này xin chọn giới thiệu 6 bài thơ của tác giả Huỳnh Tuấn Anh trong tập thơ Ngô Đồng của anh.
Mùa xa nhau
Đừng ai biến mất nữa
Tôi xin đấy!
Thế giới bây giờ đã quá cô đơn
Nỗi buồn bây giờ đã phai nhanh hơn
Không neo nổi một ánh nhìn trắc ẩn
Không trả lời hết một bài phỏng vấn
Trên nhật trình sáng nay.
Một chú cún con mất đi dây trói
Một cụ già lạc đường
Có cô gái nhận nhiều vết thương sau ca phẫu thuật thẩm mỹ
Xin đừng đi!
Chút tiếc nuối cuối cùng cho những điều dối trá.
Sao ta mãi nhìn nhau như kẻ lạ?
Trộn miểng chai vào những món quà
Ai cuối cùng cũng phải đi xa
Xin xích lại gần nhau trước khi quá muộn
Hãy làm điều mình muốn
Dù đó là tận cùng của nỗi chán ghét trong tim.
Có loài thạch sùng không thể ngủ giữa đêm
Dán nuối tiếc những bức tường ngăn cách
Sao phải nhìn nhau bằng khuôn mặt lạnh
Đáng lẽ phải cười, phải khóc để dành nhau.
Xin đừng hẹn lần sau
Đừng lần nào xa nhau nữa!
Cuộc đời đâu quá nhiều chọn lựa
Sau lớp vải thưa che ánh mắt van nài.
Ngày mai!
Anh và em đứng đối diện nhau chẳng cần suy tính
Hãy giữ gìn nhau những lúc ta còn.
Ngô đồng
Xin ngồi lại đây với em một lúc được không?
Để ngắm lá ngô đồng tiễn mùa đi xa lắc
Ở cuối trường làng ai đã từng giấu mặt
Trong bàn tay nước mắt chưa khô
Xem kiệu cưới đi qua, đi qua...
Xin ngồi lại đây với em một lúc được không?
Hoàng hôn ngọ lâu rơi thấm áo
Nhã nhạc vừa tắt phía loan phòng
Tình đã cũ trôi qua khung cửa mới
Người đã cũ trên son môi người mới
Yêu thì vẫn yêu mà đau thì vẫn đau
Ngô đồng của em đi đâu?
Người ở lại đây với em có được không?
Bốn mùa tròn quay nát cả một đời
Một mùa ngô đồng xanh ngát một thời
Phượng bào ơi! Mi có thấu lòng này?
Qua xuân thu nhị kỳ lá rơi đầy trên sân đại điện
Em hỏi cây ngô đồng có biết buồn không?
Cây bảo rằng không
Còn biết buồn vui là nỗi buồn mênh mông nhất.
Người viết thư già và con chim câu
Mình được nghe: không có bữa ăn nào trên đời là miễn phí
Vậy ai đã rắc lúa vàng cho lũ chim trước thềm tòa nhà bưu điện thành phố sáng nay?
Hay chỉ mong manh nghĩ về những lá thư tay
Của một thời quá xa?
Ông cụ viết thuê sống bằng nhiều cuộc đời bãng lãng
Không được nhớ những thứ cần quên.
Ta đã nhặt những ngày nắng va vào đỉnh đầu
Chợt thương một lời xin lỗi
Dẫu chẳng cho ai ta vẫn cứ bần thần.
Con chim câu và người viết thư thuê nhặt điều gì sau từng ấy năm bão nổi
Vẫn sống an yên trong một góc cuộc đời.
Tôi dặn mình dẫu đã lắm khổ đau
Cũng phải nhớ viết mỗi ngày một câu thơ nào đó
Để dành!
Không được ngừng tin vào ước mơ.
Người trong vạn kiếp
Em từng là Cô Tấm giữa đời anh
Từng hạnh phúc bay ra từ tay áo
Từng mắc võng ru anh những trưa hè oi ả
Ngã xuống ao xưa vẫn thổn thức thương người.
Dệt đến thắm những đường tơ con gái
Thêu lên đời nhau những nét u hoài
Khung cửi cháy bừng lên vùng khát vọng
Để nảy mầm xanh quả thị dịu dàng
Trầu cánh phượng đã son từ mới xếp
Trong lòng tay dịu dàng ngày xưa
Sau xa cách vẫn tìm về kiếp khác
Hình hài biến bay mà tim vẫn nguyên hồng
Yêu có thể thác đi trong hơi thở
Sẽ lại hồi sinh trong đáy mắt một người.
Em vẫn vậy sau những lần trở lại
Vẫn nhận ra anh như mới ban đầu
Em vẫn vậy dù trong hình dung khác
Vẫn chẳng lạc nhau vẫn cứ tìm về.
Anh ở đó đừng đi và đừng khóc
Em đã về đây, và ở lại đây.
Không rời!
Thành phố mưa rồi em thương anh
Hôm nay chiều sớm thương anh quá
Thành phố mưa rồi anh ướt không?
Đèn xe quên thay
Áo mưa quên gói
Anh một mình chở cơn gió ngồi sau
Trong nhòe nhoẹt của những ngày bão rớt
Bờ vai nào gánh giọt bụi trần gian
Để em được bình an
Trong ngôi nhà bé nhỏ
Giữ ngọn đèn vàng
Như giữ trái tim nhau.
Điều ngọt ngào trong quả trứng
Chẳng có điều ngọt ngào nào giấu trong quả trứng
Ngoài hình hài tình yêu
Ta yêu người nhiều biết bao nhiêu
Xin đừng gõ vỡ chiếc vỏ mỏng manh
Bầu trời xanh
Và ta lạc đấy
Có một chuyện tình nâng như trứng mỏng
Cánh hoa nào cũng phải rơi thôi
Hãy ngồi lại bên tôi
Những câu chuyện đều sẽ thành cổ tích
Hát một bài hát yêu thích
Chẳng mất gì đâu
Có chắc bảo vệ nhau trước quá nhiều tổn thương
khiến ta an toàn trong mật ngọt?
Sẽ đừng buồn nếu một cánh ong bay
Nếu ta yêu nhau
Hãy cháy từ trong máu thịt
Sẽ hiểu thêm một ít
Câu chuyện yêu người có dễ dàng đâu.