
Chiều thu, ngồi lặng im bên không gian cũ nơi quán cà phê quen, hút tầm mắt giữa mênh mang dòng nước sông Đồng Nai, tôi lắng lòng nghe cô ca sĩ hát khe khẽ "Ở thành phố hoa Mai, nhớ thành phố hoa Đào..." dìu dặt lời tự sự, giọng ca bỗng chảy tràn trong tôi những kỷ niệm về Hà Nội phố với ngây ngất nắng, ngây ngất gió đêm bên hồ Hoàn Kiếm.
Chiều thu, ngồi lặng im bên không gian cũ nơi quán cà phê quen, hút tầm mắt giữa mênh mang dòng nước sông Đồng Nai, tôi lắng lòng nghe cô ca sĩ hát khe khẽ "Ở thành phố hoa Mai, nhớ thành phố hoa Đào..." dìu dặt lời tự sự, giọng ca bỗng chảy tràn trong tôi những kỷ niệm về Hà Nội phố với ngây ngất nắng, ngây ngất gió đêm bên hồ Hoàn Kiếm. Đưa tay với ly cà phê, dòng nước đăng đắng tan nơi đầu môi, mát lạnh... Tôi trở về với một đêm Hà Nội giữa tháng tám, trời thu...
...Gió trong lành đùa rặng liễu xanh non, vờn nghịch mấy sợi tóc tôi, bay bay... Hồ Tây là đây! Tôi vẫn thường nghe những câu chuyện về Hà Nội 36 phố phường trong thơ, trong văn, trong nhạc. Tôi vẫn quen những người bạn Hà Nội gốc. Tôi vẫn hát "Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa...". Vậy mà đêm nay, tôi cảm thấy Hà Nội còn có "hương thủ đô", điều tôi chưa từng hình dung! Hương thủ đô vương vấn trong làn gió đêm mơn man bên hồ, mang theo hình ảnh những con đường êm ả; những hàng cây ướp mùi sương đêm lành lạnh, dịu ngọt; những góc chợ với giọng rao đậm chất Bắc...
Gió đêm nhè nhẹ, đằm thắm mà gửi gắm bao điều! Hương thủ đô mang hình dáng Việt, sóng sánh trong làn nước trong veo nơi ao cá Bác Hồ, dìu dịu lắng vào cơn gió thanh thanh quẩn quanh cây vú sữa bên nhà sàn của Người; đậm đà trong ly cà phê quán cóc nơi hồ Tây; ẩn mình trong tiếng rao hàng cô thiếu nữ chợ Đồng Xuân... Lần đầu tiên, tôi sống được trong không gian cô đọng những xúc cảm của đêm. Lần đầu tiên, đứa con gái miền
Tôi đi dạo lang thang trên bờ hồ Hoàn Kiếm, thấy tháp rùa đêm tỏa sáng, đẹp lung linh. Câu hát từ lâu ngủ vùi trong ký ức chợt bừng tỉnh, ngân nga... "Nhớ tiếng dương cầm thoảng đêm gió bấc, nhớ tháp Rùa ngàn năm, vẫn trẻ cùng tuổi xanh...". Bước chân lạc dài trên con phố im lìm, lắng đọng hơi thở ngàn năm Thăng Long; nghe văng vẳng bên bờ hồ tiếng thì thầm của đôi lứa say trăng, say thơ; thấy cô hàng nước giấu ánh nhìn làm duyên với du khách; nhìn du khách, tôi khẽ mỉm cười... Hà Nội ơi!
Dừng chân nơi quán cóc bên bờ Hồ Tây, con đường Thanh Niên tấp nập sao không hề ồn ã? Để cho nhánh liễu tự do bông đùa với mái tóc mềm sương đêm, tôi chọn chiếc bàn sát bờ nước, thấy sao trời dập dềnh kỳ ảo trên mặt hồ loang loáng sắc màu. Anh phục vụ thật dễ thương, nụ cười hiền trong bộ áo trắng tinh, cất giọng con trai xứ Bắc mời khách dùng nước. Tôi nhẹ nhàng xin một ly trà đá, giật mình với cái chất giọng gái miền
Có anh nhà văn nói với tôi rằng: "Mọi thứ sẽ chuyển đổi về cả lượng và chất, thứ duy nhất còn trường tồn là văn hóa". Tôi mỉm cười uống cốc nước lọc đá mát lạnh, trong lành. Gió Hồ Tây mơn man thổi. Hà Nội là đây, đẹp vững bền!
Hoa Hạ

![[Video_Chạm 95] Xã Tân Hưng](/file/e7837c02876411cd0187645a2551379f/122025/1111_20251226171909.jpg?width=400&height=-&type=resize)
![[Video_Chạm 95] xã Xuân Thành](/file/e7837c02876411cd0187645a2551379f/122025/bia_20251226095106.jpg?width=400&height=-&type=resize)










