Sống ở vùng nông thôn đang chuyển mình vươn lên phố thị thuộc xã Phú Bình (huyện Tân Phú), Voòng Hùng Minh (SN 1984) đã sớm bỏ học để lêu lổng, đàn đúm cùng đám bạn xấu. Để tỏ ra mình là… dân chơi sành điệu, Minh hút thử heroin. Vài lần sau đó nữa thì Minh… trở thành con nghiện ma túy.
Sống ở vùng nông thôn đang chuyển mình vươn lên phố thị thuộc xã Phú Bình (huyện Tân Phú), Voòng Hùng Minh (SN 1984) đã sớm bỏ học để lêu lổng, đàn đúm cùng đám bạn xấu. Để tỏ ra mình là… dân chơi sành điệu, Minh hút thử heroin. Vài lần sau đó nữa thì Minh… trở thành con nghiện ma túy. Lần hồi, mọi đồ đạc có giá trị trong nhà đều bị Minh “chôm” đem bán để thỏa mãn cơn ghiền. Sau đó, Minh “quơ” tài sản có giá trị của bất kể ai, bà con thân quen, bạn bè, hàng xóm. Khi thấy mọi người đều tránh mặt hoặc nhìn mình với ánh mắt khinh khi, Minh biết đất Phú Bình đã hết chỗ “làm ăn” nên bỏ nhà… đi bụi. Lang thang ra thị trấn Tân Phú rồi TP.Biên Hòa để sống nương nhờ đám đàn em, nhưng nơi nào Minh cũng chỉ nhờ vả được mươi ngày. Khi bằng lái, giấy đăng ký xe và cả chiếc xe máy đang sử dụng đều phải lần lượt vào tiệm cầm đồ thì những “chiến hữu thân tín” của Minh cũng lủi đi mất.
Voòng Hùng Minh.
Vào đúng những lúc... “đói thuốc” nhất, Minh được một “đàn anh” cho xài nợ “hàng” với cam kết: khi “xoắn” được tiền sẽ trả ngay. Nợ nần chồng chất và cơn nghiện cứ ngày càng nặng thêm. Thế là Minh bỏ Đồng Nai theo một “chiến hữu” đến TP.Hồ Chí Minh… “làm ăn”. Sống lê la ở quận Tân Phú (TP.Hồ Chí Minh) bằng đủ trò trộm cắp vặt, đến tháng 7-2005, Voòng Hùng Minh tập họp đám đàn em làm một “cú lớn”. Nhưng vụ cướp không thành, Minh ra Tòa lãnh bản án 5 năm tù.
Mãn hạn tù, Minh trở về địa phương, nhưng không chịu làm ăn lương thiện mà tiếp tục dấn sâu vào con đường nghiện ngập, lại quay vào vòng lẩn quẩn cũ: hết chôm đồ nhà, đến đồ hàng xóm, bạn bè người quen và túng cùng quá thì… xin xài nợ “hàng”. Đến lúc số nợ quá lớn, các chủ nợ (đều là dân giang hồ cộm cán) đòi “xử”, Minh sợ quá phải trốn đến TP.Hồ Chí Minh tiếp tục cuộc sống lang bạt.
Đất Sài Gòn rộng thênh thang, nhưng mấy “đại ca” ở Tân Phú cho đàn em đi săn lùng một tên nghiện ma túy đến thân tàn ma dại như Minh không khó. Có được cái tinh ranh của một con nghiện, Minh biết mình đang bị truy lùng liền đánh bài liều: dốc hết tiền ra, “chơi” đến cho… “no thuốc” rồi tìm đến trụ sở Công an quận Tân Bình… xin được đi tù. Tuy nhiên, sau khi trình báo tên họ và thành khẩn nêu rõ lý do đang bị đàn em các chủ nợ ráo riết săn lùng, truy sát vì… mất khả năng chi trả, Minh vẫn không được công an bắt giữ, trong cơn hoảng loạn do “phê” ma túy, Minh bước vào Nhà sách Phương Nam đi lòng vòng trong lúc nhân viên đang chuẩn bị nghỉ trưa. Rồi thật bất ngờ, tên nghiện 27 tuổi đang “phê thuốc” chộp lấy chiếc kéo nhọn trên bàn tính tiền và bằng một động tác nhanh nhẹn, Minh ghì chặt cô nhân viên với lưỡi kéo kề sát mang tai. Hắn hét lớn: “Kêu xe taxi cho tao về Đồng Nai. Nếu không tao đâm thủng cổ nó và chết chung luôn !”.
10 trinh sát hình sự tức tốc được điều đến hiện trường và chấp nhận đáp ứng yêu cầu của tên nghiện đang… không còn gì để mất. Một chiếc taxi được điều vào sát cửa nhà sách. Cửa xe vừa mở ra, Minh kè chiếc kéo sát cổ, lôi cô gái định bước vào đã bị trinh sát nhanh tay tước được hung khí, giải thoát an toàn cho con tin. Voòng Hùng Minh bị bắt trong trạng thái vẫn còn say thuốc đến khật khưởng.
Đừng “đụng” đến ma túy, dù chỉ thử một lần; đằng này Voòng Hùng Minh dám đem tính mạng mình ra để “đánh đu” cùng… “cái chết trắng”. Và hậu quả tất yếu là không tránh khỏi.
L.B.H